Thứ Hai, 16 tháng 5, 2011

Ám ảnh

Ám ảnh, ám ảnh bởi những giấc mơ quá nhiều. Ám ảnh, ám ảnh, ám ảnh.

Mình nằm mơ nhà bác Thanh chuyển đi, mình và chị Hà lại lóc cóc đạp xe đến tập thể chung cư cao cấp đưa thịt kho tàu cho bác Thanh rồi về. Vậy là sao?

Mình sắp bị điên rồi, sắp điên thật rồi.

Đây là món quà tặng ư? Tất nhiên nó cũng thay đổi cuộc sống mình rất nhiều, mình gắn kết vs gia đình hơn, nhưng nhiều khi mình quá điên cuồng, điên dại, ko kiểm soát mình đc nữa.

Mình bị làm sao thế này? Huhuhuhhu, đầu óc đang được sử dụng quá nhiều! Cho mình thoải mái đi mà :(

Thứ Sáu, 21 tháng 5, 2010

Linh tinh lang tang

Xời, lúc tâm trạng thì ko viết, bâyh bình thường lại viết. Nhưng mà cũng fải thông kảm, mình đang trong giai đoạn cần... nói chuyện. :((
Huhuhu, sắp tự kỷ, trầm kảm ròy, sao chả ai nhớ đến mình thế? Bt mình nhớ đến mọi ng ơi là nhớ đến mọi ng, ròy có lúc chẩ ai nhớ đến mình kả :(( Bùn quá! Bùn quá!


(2' điên dại - thông kảm) =((

Thứ Ba, 30 tháng 3, 2010

Các bạn của tớ...



Hôm qua mình bị đau bụng, trúng gió, uống thuốc giảm đau bụng nhưng ko đỡ đc trong ng`, vì bị trúng gió mà. Nằm vật vờ trong lớp tin, ko nói đc, cười đc, liên tục xuống toilet để nôn, nhưng ko nôn đc. Đến khi ko chịu đc nữa, mình chuẩn bị sách vở đi về, mặc kệ cho Chủ nhiệm dở hơi nó nói gì thì mình cũng quyết về; đang thu xếp thì ghê cổ, đỡ fải xuống tận toilet, nôn luôn.

Mọi ng` quan tâm thế, lúc mình đi vào ai cũng nhấp nhổm đúng lên hỏi thăm, lúc bị ói mọi ng chạy ra hết.

Nhất là em Huền Trang.

Hi, ôm chặt lấy mình, quan tâm mình nhất. Ròy Huền bảo đi cùng Ky xuống xin bà Hạnh, anh Hưng gọi bảo Trang đi dép vào mình mới thấy Trang yêu quý mình quá, quên kả bản thân.

Huhuhu, mình ít bạn, và đến khi có việc j, mọi ng yêu quý mình, quan tâm, chăm sóc, mình mới biết mình còn có rất nhiều ng bên cạnh. Lúc mình cầm cặp xuống, Thảo vồn vã bảo nhanh lên, đi về ko mệt.

Yêu lắm!! Các bạn của tớ, tớ yêu lắm lắm! Tớ sẽ làm tất kả vì các bạn :D


(Ảnh mang tính minh họa, chứ còn nhiều bạn quan tâm đến tớ lăm lắm :D)

Ghi chú: Ảnh chụp ở Văn Miếu Quốc Tử Giám trong quá trình làm bài Tiếng Anh KS nhé :D

Thứ Năm, 25 tháng 3, 2010

New life


Linh tinh trong đầu mình. Nhìn lại 1 quãng thời gian dài đã qua.

Nhanh quá...!

Mọi thứ trôi nhanh quá!

Đó là bản thân mình ko biết nắm giữ hay chỉ là do mọi thứ bắt buộc fải qua?
Mình nhìn thấy mọi người lần lượt lập gia đình. Bước vào một gia đình xa lạ và sống kả đời. Ng` ta nói đúng "Làm dâu trăm họ".
Đâu ai có thể làm tất kả mọi ng trên thế gian này yêu quý đc, có ng ghét, có ng quý. Chả ai muốn bị ng khác ghét kả, nhưng đôi khi vì bản tính của mình mà họ ghét mình.

Thế là sai à? Sống đúng là mình, nhưng ng khác thấy ghét. Họ nói rằng cách cư xử ko tốt, j j đó...blah blah.

Sống vs gia đình chưa đc bao lâu, thì đã fải rời xa và vào 1 nơi xa lạ, mình ko biết, sống trọn cuộc đời còn lại vs nơi đó.

Hix... Đáng sợ quá!



Nhưng tất kả chỉ mới là bắt đầu thôi....

Thứ Tư, 24 tháng 2, 2010

Bạn...


Tớ và bạn coi như là xong ròy fải ko?

Sao tớ lại buồn như thế nhỉ?

Bạn nói bạn sẽ ko baoh làm tớ buồn fải ko? Nhưng sao bâyh tớ buồn thế? Nhìn thấy bạn tớ ngại, và tớ biết bạn cũng ngại, giữa chúng ta chẳng còn là gì nữa, 1 tiếng "bạn" cũng ko.

Sao lại thành ra thế này?

Tớ nhớ lần đầu tiên tớ nhìn thấy bạn, tớ nghĩ đúng 1 điều là: "Thằng này trông quê quá!" =)) nhưng cuối cùng tớ lại đi làm quen vs bạn trước. Chúng ta thân thiết, bạn nói bạn thik tớ, nhưng tớ ko thik bạn đc, bạn là bạn của tớ cơ mà! Tớ quý bạn lắm lắm! Nói chuyện với bạn tớ thấy rất vui, tớ thường nt cho bạn ròy lại cười, bạn chưa baoh chê tớ kả, tớ biết chỉ là bạn đùa thôi.

Những lần tớ khóc, tớ lang thang trên đg, tớ ko biết gọi ai, tớ gọi cho bạn. Bạn đến vì tớ giục giã, nhưng tớ lại rất vui, tớ vui lắm! Tớ biết bạn lo cho tớ. Có bạn ở bên tớ ko khóc nữa, tớ lại cười ròy.

Bâyh tớ khóc tớ sẽ ko gọi bạn nữa, tớ biết nếu tớ lại gọi bạn sẽ đến, dù thế nào bạn cũng sẽ đến. Nhưng... tớ ko muốn làm bạn buồn nữa đâu, 1 mình tớ buồn đc ròy.

Tớ vào facebook của bạn, tớ nhìn thấy ảnh bạn, bạn có đôi mắt buồn, càng nhìn tớ lại càng buồn và nhớ bạn.

Có thể bạn nói tớ ko tốt, vì tớ đã ko nói thật vs bạn, nhưng... 1 khi tớ ko thik ai thì tớ sẽ viện đủ lý do để từ chối. Vấn đề là tớ ko muốn làm bạn buồn, bạn buồn vì tớ nhiều ròy. Có ngu ngốc ko khi tớ nghĩ nếu tớ cố gắng thik bạn thì sao nhỉ? Nhưng đấy sẽ ko fải là tc thật lòng, bạn ko thik đâu, bạn sẽ ghét điều đó, bạn vẫn muốn tớ là tớ cơ, dù thế nào bạn ko muốn tớ thay đổi vì bất kỳ cái gì kả.

Ôi, ko biêt từ baoh tớ lại coi bạn là thân thiết. Bâyh ko còn bạn bên cạnh, tớ thấy trống trải. Tớ lại fải tự bắt đầu từ đầu, đứng lên thôi. Tớ biết bạn mong tớ mạnh mẽ hơn, ko khóc nữa.

Bạn đã nói hãy cho bạn cơ hội và bạn sẽ làm tất kả để tớ ko fải buồn. Thế bâyh chúng ta lại như trước đc ko? Tớ sẽ ko buồn nữa, tớ cho bạn cơ hội này, bạn đừng làm tớ buồn nữa! Lại là lời nói dối fải ko? Bạn lại nói dối tớ ròy! Bạn lại giống như tất kả con trai khác thôi, đều nói dối tớ, tớ ko muốn tin thêm 1 câu nào nữa đâu...

Bạn ơi, bâyh chúng ta là gì...?